Hẳn phải có một âm mưu nào nhằm vào nhà mình, lúc đó bà nghĩ vậy. Không nhầm lẫn nào tận hai lần. Chắc chắn là người bên chồng, những kẻ ngoài mặt luôn tỏ ra không thiết tha nhưng bụng luôn thòm thèm gia sản mà chồng bà được thừa kế. “Ai xứng đáng với cơ ngơi này hơn người không lúc nào rời xa nó”, má chồng bà sinh thời từng nói và viết luôn vào di chúc. Chị em chồng bà giả bộ thở hắt ra như thể nhẹ cả người, “gánh cái nhà cổ lỗ sĩ này như cục nợ, ai mà ham”. Nói xong, cơ mặt họ dại đi một lúc. Sau này mỗi lần ghé qua, ngó bọn bà bận rộn lúc lau chùi đồ gỗ khi quét vôi lại lan can, họ lại cười mỉa, “thiệt không biết ai là chủ luôn, đồ đạc hay con người”, nhưng không quên xuýt xoa, “cái trường kỷ cẩm lai hơn trăm tuổi này giờ bạc tỷ, đâu có ít”.
Tác giả: Nguyễn Ngọc Tư
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều
Minh họa: Họa sĩ Đào Hải Phong
Thời lượng: 29p39g
... cái làng Ngò nghèo khó của tôi đến là lắm “lệ”, lệ đồng hao đồng niên, lệ dựng nhà tậu đất, lệ đám...
Ở cái đồi hoang này, bao nhiêu năm nay vẫn chỉ mấy chục nóc nhà, toàn lũ đực rựa, bò từ dưới đáy bùn...
Tôi ép sát xe đạp bên hàng chè tàu lắng tai nghe, câu được câu mất. Từ đây vào chỗ Lành đang ngồi còn...