Tôi trở lại nhà và cuộn chăn nằm nhưng kỳ thực tôi không ngủ. Suốt đêm tôi nằm hướng về phía Châu. Anh ta trằn trọc mãi khiến tôi cơ hồ suy tưởng về anh ta, về con bé Amin và ông nội con bé. Tôi chợt ghét rừng, nó che đậy tầng tầng lớp lớp những thứ cây trút bỏ xuống. Và cả những con côn trùng, cả những sinh vật hút máu người không ghê. Quỷ thật! Tôi bắt đầu thấy hối hận khi bước chân đến đây để mang vác những câu chuyện buồn của rừng.
Tác giả: Hoàng Hải Lâm
Giọng đọc: Lâm Ngạn
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Lý Việt Anh
Thời lượng: 23p08g
Anh cầm ơ cơm bể, thấy tay chị chảy máu, anh bỏ ơ cơm xiết lấy vệt máu cho nó ngưng chảy. Đáy mắt...
Câu chuyện về một người phụ nữ luôn nhịn nhường, trọng tình nghĩa, trong cách sống cách nghĩ vẫn đậm cái chất hồn hậu,...
Câu chuyện đượm nỗi tiếc nhớ một nghề cổ truyền ở vùng sông nước phương Nam trong cuộc đổi thay. “Chiếu treo là ngãi....