Ở cái đồi hoang này, bao nhiêu năm nay vẫn chỉ mấy chục nóc nhà, toàn lũ đực rựa, bò từ dưới đáy bùn bò lên. Đứa tù tội, đứa trốn nợ, đứa bỏ vợ hận đời chứ không người lương thiện nào muốn ở. Người ở đồi hoang, sống bằng nghề chặt gỗ bán, và săn cá suối. Những khoảng đồi dần trống trơn, cứ loang dần, loang dần... Lý cũng nương vào đấy. Mỗi đêm, đàn ông đến, mang theo mồi thơm, để trả công cho Lý. Rồi ngày cũng qua, đợi đến khi già rồi chết.
Tác giả: Cao Nguyệt Nguyên
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Thu Hà
Thời lượng: 19p04g
Rồi người ta lại thấy anh ra cánh đồng, đứng rất lâu trên gò cao Mồng Năm, nơi ấy cứ đến dịp Tết Ðoan...
Trằn trọc mãi không ngủ được, Hào Phươn đi ra khỏi lán, ngồi xuống bên cạnh đống lửa đang rừng rực cháy đỏ. Chợt...
Câu chuyện giản dị, neo giữ người đọc bởi hương vị quê thuần phác, chân chất và ăm ắp nghĩa tình, ngay cả khi...