Mỗi lần kiễng chân, rướn cổ, kê cằm vào thân tre tròn, nhẵn bóng, nhìn qua vách tôi thấy ao ngoài, thấy gò duối dại và thấy cả cánh đồng có con đường nhỏ trải sỏi vàng dẫn từ làng ra đường cái. Đầu con đường bắt vào làng là Miếu Ông, nằm tĩnh lặng trong lùm si, rễ phủ kín mái. Cuối con đường là Miếu Bà, trên gò đất cao, cúc dại giăng kín lối. Và khoảng giữa con đường ấy, dưới gốc đa buông hàng chục thân, có một cái quán nhỏ, mái rạ, tường đất nện, cửa dấp bằng một bó rào. Ấy là cái quán của bà.
Tác giả: Nguyễn Hải Yến
Giọng đọc: Ánh Nguyệt
Lời bình: Nhà văn Võ Thị Xuân Hà
Minh họa: Họa sĩ Đoàn Đức Hùng
Thời lượng: 18p19g
Câu chuyện về một cuộc chạy trốn trong suốt 24 giờ như một đoạn phim sống động, tràn ngập âm thanh, hình ảnh, mùi...
Với sự từng trải, khả năng khai thác tận cùng hiện thực, bằng sự tinh tế và sắc sảo trong cách kể chuyện, Vũ...
Gạo chợ nước sông, vườn tược có gì thì chất lên xuồng ra thị tứ bán. Lay lắt theo từng mùa được mất, theo...