Đang nghĩ tiến nghĩ lùi thì vợ Vừng cõng con về đứng lù lù trong sân. Tay dắt đứa lớn, lưng đeo đứa bé, trước ngực lủng lẳng hai quả bí ngô buộc dây rừng vắt qua cổ. Hai tay hai cái rọ. Một rọ đựng con lợn con, mõm nhọn hoắt, lông đen nhánh, to hơn cái bắp chuối rừng tí. Một rọ là bốn con gà con, cũng đen nhủi như mấy con cuốc. Vừng đang nhướng mắt lên nhìn thì nó quát. Ngu thế! Không biết đường đỡ con xuống à. Vừng cằn nhằn. Thế mày không biết đường đặt hai cái rọ xuống à? Vợ Vừng vênh mặt lên. Đặt thế nào được. Phải cắm hướng chuồng đã rồi mới đặt xuống, thì mới nuôi được chứ.
Tác giả: Tống Ngọc Hân
Giọng đọc: Tiến Tú
Lời bình: Nhà văn Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Minh Minh
Thời lượng: 19p20g
Những câu hỏi của cuộc sống vẫn vang lên đau đớn. Nhưng những bông hồng xanh đã nở cho dù nó chỉ nở trong...
Mọi điều trên thế gian này chẳng có gì mới mẻ, chỉ có cách nhìn của con người là mới. Truyện ngắn của Vũ...
Ông Thy đã ngồi dưới chân núi đá ba ngày ba đêm, hai tay chắp lên trán suốt như vậy, mái tóc muối tiêu...