Thị trấn vốn dĩ đã buồn, mùa mưa về lại càng buồn hơn. Mưa lê thê từ mờ đất cho đến đêm khuya. Sắc trắng hoang liêu nhoày nhấn, phủ trùm lên từng nóc nhà rêu mốc. Tôi mang xoong nồi ra hứng dột. Nước duềnh lên như muốn đong đầy ký ức. Nhớ những đêm mưa buôn buốt, ế khách đến mức đứng tê chân cứng đơ trong những điểm chờ xe buýt, nhấm nháp những vụn da giấy tróc ra trên bàn tay gầy nhẵng của mình, tôi đã nghĩ nhiều về bản thân giữa cơn lốc mưu sinh xô bồ của thành phố. Một gã thợ xây trả giá tôi bằng hai tô phở, tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Tác giả: Phan Đức Lộc
Giọng đọc: Lâm Ngạn
Lời bình: Nhà văn Nguyễn Quang Thiều
Minh họa: Họa sĩ Hải Kiên
Thời lượng: 25p47g
An tấp xuồng cập bến, mặt trời vừa mới lưng lửng qua ngọn tre, hối hả nói vọng từ chái bếp sau. Trời thần,...
Truyện ngắn để lại nhiều suy tư về cuộc đời và lòng người. Dưới cái tỉnh táo ráo hoảnh khi soi chiếu những khuôn...
Cái lạnh thường xúi người ta ngồi xích lại gần nhau. Tôi với Phụng cũng vậy. Chúng tôi ngồi với cây ghi-ta. Tôi bấm...