Diệu mở bàn tay mình ra, thẽ thọt nhìn. Đường chỉ tay rạn nứt không rõ hình dạng, chằng chịt biết lần tìm đâu chỗ lận đận ngày xưa thầy bói phán. Có phải đây không những đường chập lại như túm chỉ rối, bị những vết sẹo cắt sâu chia thành đoạn đoạn. Thầy kêu số cô khổ vì chồng. Cũng đúng, nên giờ Diệu mới ngồi ở đây...
Tác giả: Phát Dương
Giọng đọc: Vân An
Lời bình: Nhà thơ Hữu Việt
Minh họa: Họa sĩ Thu Hà
Thời lượng: 20p26g
Cơn mưa trong thành phố như một không gian để tự sự, chất chứa nỗi niềm, những ký ức, buồn vui, những suy tư...
Trên cái nền đều đều tẻ ngắt và xám xịt thường ngày, luôn có những thứ làm cuộc sống trở nên bừng sáng, sinh...
Ðêm xuống, mưa lắc rắc làm cây lá lao xao. Khó mà đoán được rạch ròi những âm thanh trong mớ hỗn độn tiếng...