Tôi mãi là đứa trẻ của mẹ. Ở trời Tây, mỗi lần gọi điện về vẫn dặn mẹ nên ăn hoa quả, rau trong vườn, trong lúc mẹ từ nhỏ đã chân lấm tay bùn, đến bạc tóc chưa ra khỏi ngôi làng. Tôi hình dung nụ cười mẹ rất hiền. Không như sau quãng thời gian mẹ lãnh vết cắt sắc lẻm vào tim, máu vương cả mặt sông. Từ đấy tôi không bao giờ được theo lũ bạn tắm sông nữa. “Đừng nhìn sông!” Mỗi lần tôi đứng giữa ruộng hứng chút gió trời ngó ra sông quê, mẹ liền nạt rất lớn như vậy. Không được nhìn sông! Mái tóc mẹ chuyển bạc và thỉnh thoảng lặng lẽ khóc như không tin nổi mình đã sống qua những thời gian khắc nghiệt.
Tác giả: Hồ Trung Liên
Giọng đọc: Lâm Ngạn
Lời bình: Nhà thơ Phong Điệp
Minh họa: Họa sĩ Phương Thanh
Thời lượng: 21p11g
Câu chuyện đan xen hiện tại và những ký ức ấu thơ cảm động. Tình cảm với mẹ luôn là một tình cảm đặc...
Một chuyện tình thời chiến tranh khắc nghiệt, cũng giống như bao câu chuyện khác, khó mà trọn vẹn , nhưng vẫn lấp lánh...
Gió bồng nắng rải lên cỏ cây ven sông. Con thuyền say ngủ, bỗng choàng tỉnh bởi những tiếng véo von trên những lùm...