Vùng đất chết. Chua chát quá. Đất đã nuôi cây lớn, người chăm cây, rồi cây cho trái trả ơn con người. Hẳn tôi muốn nghĩ như thế. Nhưng con người chứ chẳng phải ai khác đã phá vỡ thiên nhiên, để rồi nhận lại trái đắng này đây. Vườn cây đã chết, không, đúng hơn là đang dần biến mất. Giống một tội nhân bị tra tấn đến chết, chịu nỗi đau đớn tột cùng. Sầu riêng gai góc đến vô tận, còn mục ruỗng từ bên trong. Đất mẹ, thứ duy nhất nuôi dưỡng cây trái ngọt lành lại không thể sinh sôi, đem đến hy vọng cho mảnh vườn nổi tiếng mấy đời...
Tác giả: Đinh Thành Trung
Giọng đọc: Xuân Khoa
Lời bình: Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Minh họa: Họa sĩ Nguyễn Minh
Thời lượng: 16p30g
Mùa giã cốm là một câu chuyện đẹp nhẹ nhàng tinh tế, như bao phủ trong màn sương của ký ức. Một “ký ức...
Một truyện ngắn đậm màu sắc Nam Bộ, đậm cái chất phóng khoáng rộng rãi của một vùng đất gian khó nhưng luôn mở...
Y Ban là nhà văn nữ sống đầy và viết khỏe. Ngòi bút giàu nữ tính có phần bản năng của chị luôn đưa...